雪漠文化网
雪漠文化网 >> 最新版 >> 息羽听雪 >> 雪漠随笔 >> 正文

【越南语】TuyếtMạc:Đi tìm cách đọc sách đúng(雪漠:在正确的读书中寻觅)

2023-10-17 09:07 来源:www.xuemo.cn 作者:雪漠,译者:đỗ nhung 浏览:7738854

Đi tìm cách đọc sách đúng

TuyếtMạc

Quá trình đọc của tôi, cũng là quá trình trưởng thành của tôi, được chia thành các giai đoạn sau:

Đầu tiên, tôi tập trung đọc các tạp chí văn học trong nước. Lúc đó tôi chưa biết thế nào là sách hay nên đành phải đọc. Ngoài tạp chí văn học, tôi còn đọc nhiều cuốn sách nổi tiếng thế giới, giai đoạn này kéo dài khoảng năm năm, từ năm hai mươi đến hai mươi lăm tuổi.

Thứ hai, hãy đọc cụ thể những tác phẩm kinh điển của các nhà văn Trung Quốc. Ví dụ như các tác phẩm của Vương Tăng Kỳ, các tác phẩm của Thẩm Tòng Văn, Tứ đại kinh điển, v.v. Hơn nữa, tôi không muốn đọc vội, tôi luôn đọc từng cuốn sách một cách tỉ mỉ như người lính chinh phục lâu đài. Nghĩa là, trước tiên tôi tập trung đọc tác phẩm của một nhà văn nào đó, đọc kỹ tất cả các tác phẩm của họ, nắm vững bản chất và ý tưởng, sau đó đọc tác phẩm của một nhà văn khác. Ví dụ, tôi đã sưu tầm tất cả các tác phẩm của Thẩm Tòng Văn và đọc đi đọc lại một cách có hệ thống. Trong khi đọc, tôi nghĩ về nó và hiểu được văn hóa, tính cách, tinh thần, kỹ năng, tính cách, ưu điểm, hạn chế, v.v., khi đọc tôi cảm thấy mình đã tiếp thu được rất nhiều điều tinh túy, tôi sẽ đọc tác phẩm của nhà văn khác. Giai đoạn này cũng kéo dài khoảng năm năm, từ khoảng hai mươi lăm tuổi đến ba mươi tuổi.

Tôi đọc "Hồng Lâu Mộng" từ rất sớm, nhưng tôi thực sự nghiên cứu nó một cách có hệ thống khi tôi hai mươi lăm đến ba mươi tuổi. Đọc tác phẩm kinh điển quá sớm có thể không hẳn là một điều tốt. Bởi vì, nếu không có một lượng kinh nghiệm sống và tích lũy trí tuệ nhất định thì người ta không thể hiểu được nó. Nhưng đôi khi thật khó để nói. Khi vợ tôi học cấp hai, bà ấy dùng đèn pin trốn trong chăn đọc dưới bìa cuốn "Giấc mơ lâu đài đỏ", mê mẩn, một số nhà văn tôi biết đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn không đọc được "Giấc mơ về lâu đài đỏ". Vì vậy, việc đọc những cuốn sách nổi tiếng, kinh điển có thể không có mối liên quan tuyệt đối với tuổi tác mà liên quan trực tiếp đến tài năng và khí chất của một người. Nếu một người không đủ tài năng, đừng ép anh ta đọc kinh điển từ khi còn nhỏ; nếu một người rất tài năng, hãy theo khí chất của anh ta và để anh ta đọc nhiều sách kinh điển hơn. Mộtvàicâukhôngthểdiễntảđượchết.

Giai đoạn thứ ba là từ khoảng ba mươi đến ba mươi lăm tuổi. Lúc này, tôi bắt đầu tập trung đọc những tác phẩm nổi tiếng thế giới, chủ yếu là văn học Nga, như tác phẩm của các nhà văn tầm cỡ thế giới như Tolstoy và Dostoyevsky. Đầu tiên tôi đọc,suy ngẫm và cảm nhận để các tác phẩm của Tolstoy và biến chúng thành kiến thức của riêng mình; sau đó tôi lại đọc,suy ngẫm và cảm nhận triệt để các tác phẩm của Dostoyevsky và biến chúng thành kiến thức của chính mình. Tiếp theo là những nhà văn vĩ đại khác. Tôi đã từng đọc các tác phẩm của họ trước đây, nhưng dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể đọc được. Lúc đó tôi không hiểu vì sao, nhưng sau này tôi phát hiện ra rằng để học thì cần có trình độ, yêu Tolstoy và Dostoyevsky cũng cần có kiến thức, trình độ. Khi sự tu luyện của bản thân bạn không đạt đến một trình độ nhất định, bạn sẽ không bao giờ có thể hiểu được họ chứ đừng nói đến việc yêu họ. Tất nhiên, tôi cũng rất tôn trọng những nhà văn vĩ đại khác. Chừng nào họ còn là thầy của tôi, tôi sẵn lòng đọc tác phẩm của họ. Tôi bỏ qua một số bài đọc mang tính giải trí và thu hút sự chú ý.Vì cuộc đời rất ngắn ngủi nên tôi không muốn lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa chứ đừng nói đến việc đọc sách cho vui. Tôi chỉ đọc những cuốn sách đáng đọc và nhất định phải đọc trong cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ đọc những tác phẩm tệ hơn của tôi. Tôi đã đọc những tác phẩm tiêu biểu của nhiều thể loại văn học khác nhau trên khắp thế giới và rút ra được rất nhiều điều bổ ích từ chúng. Tôi luôn trong trạng thái tĩnh lặng sâu sắc khi đọc, cảm nhận được tâm hồn sống động và nhịp đập của một cuộc sống khác. Tôi luôn đối thoại với họ trong việc đọc, cho phép nền văn hóa mà tôi có giao tiếp và va chạm với nền văn hóa mà họ mang tới. Tôi không khuất phục trước ý tưởng của họ nhưng cũng không bác bỏ ý tưởng của họ, tôi luôn chủ động suy nghĩ, bác bỏ những hạn chế của họ và tiếp thu bản chất của họ. Vì vậy, tôi trưởng thành từng ngày trong việc đọc, rồi bước vào giai đoạn thứ tư của việc đọc: “tấn công” vào những kiệt tác triết học. Sau khi bước sang tuổi ba mươi lăm, tôi trở nên rất kén đọc, tập trung vào những cuốn sách về triết học, tôn giáo và văn hóa kinh điển nói chung. Đầu tiên tôi đọc, suy ngẫm và cảm nhận các tác phẩm triết học phương Tây tiêu biểu và biến chúng thành kiến thức của mình, sau đó tôi tiếp xúc với các tác phẩm tôn giáo. Tuy nhiên, tôi đã tiếp xúc với "Trang Tử" và "Đạo Đức Kinh" từ rất sớm và tôi đã thuộc lòng chúng khi tôi còn ở tuổi thiếu niên.Ở tuổi ba mươi lăm, tôi bắt đầu nghiên cứu Tam tạng Phật giáo, Kinh Qur'an Hồi giáo, Kinh thánh Thiên chúa giáo và nhiều tác phẩm kinh điển của Ấn Độ giáo. Sau khi bước sang tuổi 40, tôi không còn chọn chủ đề, lĩnh vực và đọc toàn sách hay nữa. Dù là tôn giáo, triết học hay văn học, tôi sẽ không bác bỏ nó. Đặc biệt chú ý đến một số hiện tượng văn hóa có thể gây sốc hoặc nhận ra con người. Dù đang ở giai đoạn nào, tôi vẫn nhấn mạnh vào phương pháp đọc chuyên sâu dần dần. Tôi tin rằng việc đọc thực sự không thể vội vàng, nếu không đọc kỹ, hấp thụ sâu kiến thức trong sách, biến những ý tưởng trong sách thành của riêng mình và để bản thân trưởng thành thì không cần thiết phải lãng phí thời gian đọc. Việc đọc sách của tôi là một cách khác để trau dồi nhân cách, không chỉ để làm hài lòng bản thân. Trên thực tế, điều này không chỉ đúng với việc đọc mà còn đúng với việc quan sát cuộc sống. Người xưa đã nói: “Đọc ngàn cuốn sách không bằng đi ngàn dặm”. Vì vậy, không ít người đã đặt sách xuống, bước ra khỏi nhà và đi ra thế giới bên ngoài để học hỏi mở mang kiến thức. Điều này cũng tốt nhưng một số người trong số họ chưa thực sự được nuôi dưỡng và chỉ coi việc đi ra thế giới bên ngoài là một quá trình tích lũy kiến thức. Mặc dù điều này cũng rất quan trọng nhưng bạn phải hiểu rằng kiến thức không thể thăng hoa thành trí tuệ thì không thể khiến bạn trưởng thành và có sức ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn. Nếu không có thái độ nghiên cứu chuyên sâu, dù bạn có đọc ngàn cuốn sách hay đi bộ ngàn dặm, bạn cũng sẽ không thể phát triển từ một cây non thành một cây cao chót vót.

 

在正确的读书中寻觅

 

雪漠

 

我的阅读史,也是我的成长史,它分为以下几个阶段:

第一,侧重于阅读国内的文学杂志。那时我还不懂什么是好书,只能毫无选择地读书。除文学杂志之外,我也读了很多世界名著,这个阶段持续了五年左右,从二十岁一直到二十五岁。

第二,专门读中国作家的经典作品。比如汪曾祺作品、沈从文作品,以及四大名著等等。而且,我不愿囫囵吞枣地读书,总是像战士攻克城堡那样,对每一本书进行研究式的阅读。就是说,我首先集中读某个作家的作品,把他的所有作品都读透,掌握其中的精髓和思想,然后再读另一个作家的作品。例如,我搜集了沈从文的所有作品,然后非常系统地,一遍一遍地读。一边读,一边思考,把里面的文化、品格、精神、技巧、人物、优势、局限等东西全都摸透,当我觉得自己汲取了其中的养分时,才去读另一个作家的作品。这个阶段也持续了五年左右,大概从二十五岁到三十岁。我很早就读过《红楼梦》,但真正系统地研究它,还是在二十五岁到三十岁这个阶段。太早读名著,或许不一定是好事。因为,没有一定的人生阅历、智慧积累,就读不懂它。但有时也说不清。我的妻子在上初中时,就打着手电筒、躲在被窝里读《红楼梦》,如痴如醉,我认识的一些作家,五十多岁了,却仍然读不进《红楼梦》。所以,读名著,读经典,或许跟年龄没有绝对的关系,只跟一个人的天赋和秉性有直接关系。如果一个人没有足够的天赋,就不要逼着他从小读名著;如果一个人天赋很高,就顺着他的性子,让他多读一些经典好书。不能一概而论。

第三个阶段,大概从三十岁到三十五岁。这时我开始重点读世界名著,以俄罗斯文学为主,比如托尔斯泰、陀思妥耶夫斯基等世界级大文豪的作品。我首先把托尔斯泰的作品吃透、嚼碎、吸收,把他变成自己的营养;然后把陀思妥耶夫斯基的作品吃透、嚼碎、吸收,变成自己的营养。接下来是其他大作家。之前,我也读过他们的作品,但无论我怎么努力,都读不进去。当时我不明白为什么,后来才发现,读书需要资格,爱托尔斯泰、爱陀思妥耶夫斯基也需要资格。当自身修炼达不到一定境界时,你绝对读不懂他们,更不会爱上他们。当然,我也非常尊敬其他的大作家。只要他们能当我的老师,我就愿意读他们的作品。对于一些消遣性质的、吸引眼球的读物,我则不予理睬。因为人生很短,我不愿把时间花在毫无意义的事情上面,更不愿为消遣而读书。我只读值得读的、今生必须读的书,绝不读那些比我差的作品。我读过全世界各个文学流派的代表作,从中汲取了大量营养。我总在阅读时陷入一种很深的宁静,感受另一个生命那鲜活的灵魂和跳跃的脉搏。我始终在阅读中跟他们对话,让我承载的文化与他们承载的文化进行交流、碰撞。我既不屈从于他们的思想,也不会拒绝他们的思想,我总是积极地主动思考,拒绝其局限,吸收其精华。因此,我在阅读中一天天成长,随后才进入读书的第四个阶段:对哲学名著的“攻城”。

三十五岁后,我读书开始非常挑剔,重点读哲学、宗教经典、大文化类的书。我首先将具有代表性的西方哲学著作吃透、嚼碎、吸收,变成营养,再接触宗教著作。不过,《庄子》和《道德经》我接触得很早,十多岁时就背得滚瓜烂熟。三十五岁,则开始涉猎佛教的《大藏经》、伊斯兰教的《古兰经》、基督教的《圣经》,还有印度教的很多经典。

四十岁后,我不再选择主题、领域,什么好书都读。宗教也罢,哲学也罢,文学也罢,我都不会拒绝。尤其关注一些能让人震撼或认可的文化现象。

无论在哪个阶段,我都坚持逐渐深入的阅读方式。我认为,真正的读书不能走马观花,不把书读透,不深入吸收其营养,不把书中的思想变成自己的东西,让自己成长,就没必要花时间读书。我的读书,是人格修炼的另一种方式,不仅仅是为了愉悦自己。

实际上,不只读书,对生活的观察也是这样。古人说“读千卷书不如走千里路”,所以很多人放下书本,踏出家门,到外面的世界去汲取养分。这也很好,然而,其中的一些人却没有真正地得到滋养,只把走路当成了积累知识的过程。虽然这也很重要,但你一定要明白,不能升华为智慧的知识,无法让你成长,无法影响你的人生。如果没有一种深入研究的态度,不管你读万卷书,还是走万里路,都不可能从小树苗长成参天大树。

 

 

 

相关文章

雪漠推荐